Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 16: 76-80


Chương 91:

Chương 091 : Không chết không dừng (#91)

Người đăng: anpromalong6

Một khung xe ngựa tại bên dưới trong đêm nhanh chóng rời đi, Kinh Nghê môi nhích lên độ cong khi nàng đến nơi này không chỉ có một mình, đả sớm bố trí bẫy rập. 

La Võng đả giăng làm sao để con mồi xảy được, một sợi chỉ hồng cực kỳ mảnh mai được căng ngang ở tuyến đường phía trước khung xe ngựa, rất khó mà phát hiện ra được, rất nhanh bên tai truyền đến tiếng ngựa hí đau đớn cũng như tiếng xa phu thống khổ, cổ xe ngựa ngả đổ đi.

Hai con ngựa điều khiển hai chân bị đứt lìa khi chạm vào sợi dây hồng mảnh mai kia, nó lại sắc bén đáng sợ như lợi khí tuy mảnh mai nhưng lại bền chắt cực kỳ. Hỏa Tằm Ti một loại tơ tằm từ một loại hỏa tằm nhả ra nếu không cẩn thận người có thể bị những sợi tơ mảnh này cắt đứt tứ chi khi không phát giác mà lao nhanh rời đi.

" Đạp đạp đạp" 

Một tràng bước chân vang lên, năm tên sát thủ tay nâng trường kiếm mặt một bộ hắc y trên đó một tấm lưới nhện màu trắng trước sau, mặt cũng bị một tấm khăn che đi, đầu đội một chiếc nón vành là La Võng sát thủ nhanh chóng tiếp cận cổ xe ngựa đả ngả này, khi khoảng cách càng gần tung người nhảy lên trường kiếm vung ra tụ lực chỉ chờ công kích.

La Võng đẳng cấp sâm nghiêm chia làm tám cấp bậc Thiên, Sát, Địa, Tuyệt, Si, Muội, Võng, Lượng mỗi cấp chia làm tam đẳng, nhất đẳng tối cao, tam đẳng thấp nhất. 

Ngoài ra còn một bộ phận sát thủ phụ trách truyền tin phân phó nhiệm vụ là chân chạy thông báo nhiệm vụ, những người muốn gia nhập La Võng ban đầu sẻ trải qua bộ phận này sau khi lấy được lòng tin không còn nghi ngại gì sẻ được phân vào tám cấp, muốn thăng cấp phải thông qua nhiệm vụ hoàn thành mà leo lên, cho dù là Thiên tự sát thủ đi nữa cũng phải chấp hành quy quy cũ cũ.

La Võng tổ chức, mỗi cấp bậc sẻ quy định nhiệm vụ cần thiết phải hoàn thành, như thấp nhất Lượng cấp sát thủ mỗi tháng đều có ba cái nhiệm vụ cần thiết hoàn thành, không hoàn thành chính là phá hư quy củ, sẻ chết. 

Nhưng từ Tuyệt cấp bắt đầu cái này hạn chế liền không có như vậy lớn, một tháng ba cái nhiệm vụ, cũng sẽ biến thành hai tháng một cái nhiệm vụ. 

Đương nhiên, nhiệm vụ này so với trước sẻ khó khăn hơn. Cho đến Thiên cấp sát thủ mà nói thì tự do hơn nhiều, đạt đến cấp bậc này bọn họ nhiệm vụ tưởng tiếp liền tiếp, không nghĩ tiếp liền không tiếp.

Bởi vì bọn họ nhiệm vụ, càng nhiều là mặt trên phái xuống dưới, tỷ như La Võng thũ lỉnh, hay Lã Bất Vi muốn giết ai trực tiếp tìm chữ Thiên cấp tới hoàn thành.

Chữ Thiên cấp sát thủ, liền giống như La Võng chung cực vũ khí, ở trong tình huống bình thường, đều là sẽ không dễ dàng vận dụng, trừ phi là cái gì đặc biệt quan trọng nhiệm vụ, cần thiết muốn hoàn thành, chỉ có dưới tình huống như vậy, chữ Thiên cấp mới có thể xuất động. 

Gia nhập vào La Võng tiền tài địa vị thậm chí là võ công tài nguyên đều có chỉ cần theo đẳng cấp tăng lên đều có thể hưởng dụng tương ứng đẳng cấp của mình, đồng thời cấp dưới tuyệt đối phục tùng cấp trên, La Võng chỉ có nhiệm vụ không có thân tình hết thảy đều lấy nhiệm vụ trên hết. 

La Võng là thanh hung khí bậc nhất của nước Tần, Tần quốc có thể lớn mạnh như bây giờ cũng không thiếu công lao của tổ chức La Võng. 

Ngoại việc đại quân nước Tần công thành trì các nước khác, thì La Võng sát thủ cũng nhận lệnh ám sát những quan lại trong triều cốt cán, để bôi trơn quá trình công phạt.

Kinh Nghê là chữ Thiên nhị đẳng sát thủ dưới trướng nàng toàn bộ bảy cấp còn lại đều có thể điều động, mà năm tên Địa cấp sát thủ này chính là nghe lệnh nàng điều động hổ trợ cho nhiệm vụ của nàng.

Trong đêm tối như rể cây sấm chớp hiện lên, trong đôi mắt Kinh Nghê mở lớn khó tin được từ cổ xe ngựa kia hàng loạt kiếm ảnh màu trắng hiện ra đem năm tên sát thủ còn ở trên không trung đả thương, không có giết chết mà ở dưới mặt đất quằn quại trường kiếm vươn vãi trên mặt đất.

Chỉ thấy một bé trai bảy tám tuổi như ngọc thạch điêu khắc, trung tính dung mại xuất hiện phía trước xe ngựa đả đổ, chưa đến một nhịp hô hấp thân ảnh Vô danh từ bên trong khung xe ngựa lại xuất hiện đi đến bên cạnh.

Vô danh tay nắm tay nhỏ bé của bé trai này dắt đi, rời khỏi đô thành Đông Chu đả không giữ được không cách nào chống lại 10 vạn đại quân nhà Tần.

Đông Chu nhiều năm mục rữa không phải là hổ lang cường Tần có thể chống lại, Đông Chu diệt vong đả không thể ngăn cản. Vô danh chỉ có thể đem đứa bé này, là công tử của Đông Chu công một trong, lưu lại một tia huyết mạch cho nhà Đông Chu.

Kinh Nghê chân đạp lên cửa sổ cả người dẫm mạnh tung người nhảy ra, trong ánh trăng dịu nhẹ mỹ mạo dung nhan trường kiếm chắp sau thả người rơi xuống bên dưới. 

Thân ảnh lộn một vòng trong không trung mũi chân điểm nhẹ trên nóc lâu bên dưới, thân ảnh khinh xảo vô cùng lại từ đó búng người nhảy lên chỉ mấy nhịp hô hấp chạy dọc trên nóc lâu truy đuổi, La Võng mục tiêu không chết không dừng.

Lúc này tại một tòa lầu các khác một thân ảnh nam tử hết sức bắt mắt, một đầu tóc dài rực rở như hỏa diễm bốc cháy trong đêm, thân cao một mét chín chiều cao một đôi như sao trời rực sáng nhãn đồng, một tím một xanh dị biệc. 

Lúc này tại một tòa lầu các khác một thân ảnh nam tử cả người phủ lên hắc y che kín, một đôi như sao trời bừng sáng trong đêm dị đồng, trên tay cần một chung rượu chậm rải uống lấy.

“ La Võng mục tiêu, không chết không dừng” Thiên An lẩm bẩm lên tiếng, thông qua cửa sổ chứng kiến thân ảnh Kinh Nghê tung người rời đi.

“ Đuổi theo nàng sau vậy” Thiên An lẩm bẩm, tung người nhảy qua cửa sổ hướng đến tòa lầu các kia mà đi, thu thập lấy sinh mệnh tinh hoa của những hộ vệ này.

Bọn họ mặc dù giống như gà vịt một dạng không chịu nổi một kích trước Kinh Nghê, nhưng dù sao so với binh sỉ bình thường mà nói mạnh hơn rất nhiều lần. 

Cộng thêm Thiên An cũng không thích lãng phí, một đường nhanh chóng thu lấy gần trăm cổ thi thể sinh mệnh tinh hoa, liền nhảy xuống nơi mấy tên sát thủ La Võng ám sát thất bại, đang nằm la liệt trên mặt đất thống khổ.

“ Ai” một tên Địa cấp sát thủ lạnh rên, vội lộn người một cái thoát ly, gương mặt ngưng trọng vô cùng nhìn xung quanh.

Hắn thân là sát thủ, cho nên đối với nguy hiểm sinh tử cực kỳ mẫn cảm, vừa rồi hắn cảm nhận được một hồi sinh tử nguy hiểm ập đến mình. Trường kiếm huy trước để lại một vệt kiếm quang.

“ Ngươi.. phốc”

Bốn tên Địa cấp sát thủ còn lại cả kinh nhìn đồng bạn của mình, yết hầu đột nhiên phun ra máu tươi. Thân ảnh khẩn trương vô cùng nhìn về một thân ảnh nam tử đứng trước đồng bạn của mình, cả người hắc y che kín, tay cầm một chuôi màu vàng kiếm, không có lưỡi kiếm, không tài nào hiểu được đối phương giết đồng bạn mình như thế nào?

“ Lên” Bốn người trao mắt nhìn nhau, liền đồng loạt hiểu ý, tung người nhảy lên nam tử phía trước, đối phương lựa ngay cơ hội bọn họ bị kiếm khí tổn thương ra tay, nếu còn chần chờ mạng của bọn họ đến đây xong rồi.

Bốn thân ảnh lao nhanh đến thân ảnh hắc y kia, trường kiếm công kích đến đối phương, đột nhiên khi khoảng cách gần trong gang tấc với đối phương, bọn họ thấy được một cái hắc động mở ra, rồi thân ảnh đối phương quỷ dị tiêu thất.

“ Người đâu?” Bốn người mồ hôi tuôn ra, đưa mắt nhìn nhau, khẩn trương vô cùng.

“ Xuy” Đột nhiên một cái hắc động nhỏ xuất hiện, một chuôi màu vàng bay nhanh ra xuyên thủng một tên hắc y sát thủ.

Ba tên còn lại ngay lập tức nhảy lùi ra sau, đồng tử co rút khi nhìn tên đồng bạn mình yết hầu lại bị đính một chuôi kiếm, chỉ có chuôi không có lưỡi, lại quỷ dị đứng giữa không trung, còn chưa để cho bọn họ phản ứng thân ảnh hắc y thiếu niên kia lại hiện ra trong hắc động, trên tay nắm lấy chuôi kiếm giật lại, rồi tung người đến một trong ba người.

Từ cơ thể hai người sinh mệnh tinh hoa lập tức không theo đình chỉ điên cuồng sói mòn, cùng với thiên địa linh khí điên cuồng bị hấp vào hắc động bên trong. Trong không khí ánh lên hoa lửa “ keng keng” chói tay thanh âm vang lên không ngừng.

Trên tay Thiên An bây giờ lại nhiều hơn một chuôi trường kiếm màu đen, tỏa ra ánh sáng khó thấy được hình bóng, giao thủ cũng với hai tên sát thủ, hai tay vung vẩy trường kiếm công kích lên đối phương. 

Mỗi một kích giao thủ đem đối phương hất văng về sau, đơn thuần hắn là dựa vào khí lực hơn người của hắn ức hiếp mấy tên sát thủ bị kiếm khí đả thương này.

Giống như Hàm Quang trên tay của vô danh, hai thanh trường kiếm trên tay Thiên An đồng dạng là vô hình chi kiếm. Uy lực vô biên, nhìn mà không thấy chạm mà không biết, xuyên qua vật thật mà không hay, lưỡi kiếm xuyên qua da thịt rồi đi ra, vết thương ngay lập tức đóng lại như chưa từng xuyên qua đồng dạng. 

Là giết người lợi khí, năm tên Địa cấp sát thủ này làm sao biết rõ được, cộng thêm thương thế đả bị Vô danh đả thương. Kiếm khí trong nháy mắt tập kích, chặt đứt kinh mạch, muốn vận chuyển nội lực nhất thời là thống khổ vô cùng. 

Thiên An lại tập kích bất ngờ, không chút thương sót lại lợi dụng nội thiên địa, năm người bị trọng thương làm sao là đối thủ của hắn đây.

Rất nhanh năm tên Địa cấp sát thủ La Võng bị hắn giải quyết, năm cổ thi thể trực tiếp dời vào bên trong nội thiên địa. Làm xong hắn liền đóng nội thiên địa lại, tung người hướng về bầu trời mà đi.

Mà phương hướng lại không phải là Kinh Nghê truy tung hai người Vô danh, nơi mà Thiên An muốn đến- biên giới Đông Chu, Tần quốc quân doanh.+ "

-------oOo-------

Chương 92:

Chương 092 : Khổng Chu tam kiếm (#92)

Người đăng: anpromalong6

Ba ngày trước, Đông Chu vương cung.

Đông Chu công Cơ Kiệt tuổi tầm bốn mươi tóc đả lấm tấm bạc, lúc này bên trong vương cung của mình lo lắng không yên, khi tin tức 10 vạn quân binh nước Tần do Lử Bất Vi cầm quân đả truyền đến tai hắn. 

Giờ phút này hắn thầm hận mình ngu ngốc không thôi, cứ nghĩ nước Tần mất đi 2 vương trong một năm là thời cơ tốt để hợp tung các nước tốt nhất cơ hội, song không được còn mất chọc giận nước Tần bây giờ diệt quốc chỉ trong nháy mắt.

Với quốc lực bạc nhược hiện giờ Đông Chu chỉ với 3 vạn người dân trên 7 ấp Củng làm sao có thể là hổ lang nước Tần là đối thủ được, chỉ hận mình nhất thời hồ đồ để chút lấy thảm cảnh như giờ. 

Mấy ngày nay hắn lo nghỉ không yên cho sứ thần đi đến các nước lân bang cầu cứu, song không có nước nào chịu giúp cả.

" Bẩm vương thượng" một tên thái giám nội thị vội vả chạy vào bên trong cung điện quỳ xuống hành lể, cung kính nói : " vương thượng, có Đại Việt sứ thần ngỏ ý muốn trợ giúp Đông Chu quốc chúng ta"

" Hả.. Bách Việt" Cơ Kiệt như bắt được cọng rơm cứu mạng mừng rơn lên, gương mặt mừng rở nhưng ngay sau đó liền chau mày nghi hoặc như nhớ ra gì lên tiếng : " Đại Việt không phải là xứ man di đả bại nước Sở đó sao?"

" Vâng ạ" tên thái giám cung kính đáp lại. 

" Mau cho mời sứ thần"

Cơ Kiệt hô lớn lên, Sở quốc đô thành bị tập kích Sở quốc buộc phải trao trả bốn quận cho Bách Việt, trung nguyên rung động. Khi mà những vũ khí sát thương đáng sợ được hé lộ ra tầm mắt thế gian, nếu Đại Việt vũ khí trợ giúp thì Đông Chu được cứu rồi.

Song Cơ Kiệt lại xoắn xuýt không thôi, vị trí Đại Việt xa xôi, là nước man di nằm ở phía nam nước Sở. Nước xa không cứu được lửa gần, có thể đuổi đến kịp nơi này giúp đở sao, bọn họ có thể chống đở được cường Tần sao.

" Vâng ạ" tên thái giám nhanh chóng lùi bước rời khỏi cung điện.

Một tòa hành lang Thiên An cũng nhanh bước chân đi theo thái giám dẫn đường bước vào trong đại điện bên trong, trong tầm mắt hắn thấy được một trung niên hoa quý y phục, khóe môi nhích lên độ cong khi thấy hắn ngây ngốc sửng sờ nhìn mình.

Mặc cho bên tai thái giám lên tiếng bẩm báo rời đi vẫn chưa tỉnh lại. Ngoại hình khác người việc Đông Chu công Cơ Kiệt hành vi hắn cũng đả quen thuộc.

" Để xem ngươi có thể cho ta thứ gì" Thiên An thầm hô tay phẩy nhẹ nhân lúc Đông Chu Công còn ngây ngốc câu thông với dị hỏa của mình, theo đó một đóa hồng phấn ngọn hỏa không biết từ lúc nào xuất hiện trên vai của Cơ Kiệt.

" A" Cơ Kiệt lúc này cũng kinh hoãng từ trongg thất thố tỉnh lại.

Nhưng muộn rồi chỉ kịp " a" một tiếng Tịnh Liên Yêu Hỏa đả dung nhập vào mi tâm của hắn, ánh mắt có phần đờ đẩn ra, sau một hồi liền cất lời : " chủ nhân"

Tịnh Liên Yêu Hỏa có thể tịnh hóa gần như vạn vật, ngoài ra nó còn một năng lực bá đạo chính là khơi lên lòng người tư dục thành yêu hỏa, hay chỉ cần đánh bại địch nhân có thể đem người đó biến thành Hỏa Nô. 

Nguyên tác trong đến cả Đấu Thánh ngủ tinh còn bị nó biến thành nô lệ, mà Cơ Kiệt đây là một tên gỗ mục bình phàm mặc dù sức mạnh của Yêu Hỏa mất đi rất lớn, nhưng mấy năm qua một mực dưới lòng dung nham hấp thu hỏa diễm chỉ để khống chế một tên phế vật yếu ớt, thì dể dàng.

Cơ Kiệt lẫn đám binh sỉ canh gác bên ngoài đều không có ngờ được một màn sẻ phát sinh ngay khi sứ thần của Bách Việt vào cung bên trong sẻ xảy ra như vậy. Thiên An môi nhích lên độ cong cất lời : " Khổng Chu tam kiếm ở đâu?"

Cơ Kiệt cung kính lên tiếng : " bẩm chủ nhân, Khổng Chu tam kiếm hai thanh Tiêu Luyện và Thừa Ảnh vẫn còn trong tẩm cung của thuộc hạ, Hàm Quang kiếm đả ban cho hộ vệ bên người, hiện là thầy dạy học cho thái tử Lộ"

" Vô danh" Thiên An thầm hô lên rốt cục cũng biết vị kiếm khách vô danh nguyện hy sinh tính mạng, mặc dù vỏ công hơn xa có thể dể dàng giết chết Kinh Nghê, lại từ bỏ khi phát hiện nàng còn mang một sinh mạng nhỏ bé trong người, hy sinh tính mạng để thắp lên trong lòng Kinh Nghê phản kháng mầm móng khát vọng về tự do, trầm ngâm một hồi rồi nói : " đem hai thanh còn lại ra đây?"

" Vâng, chủ nhân" Cơ Kiệt cung kính đáp, sau đó quát lớn : " người đâu"

Theo lời hắn lên tiếng từ bên ngoài một tên thái giám chính là dẫn đường cho Thiên An lại vội vả đi vào, cung kính quỳ xuống đợi lệnh liền nghe : " đến thư phòng của quả nhân mang hai thanh bội kiếm đến đây" đợi lời vừa dứt liền cung kính đáp : " vâng ạ" lại vội vả lui ra sau rời đi.

Tiêu Luyện, Hàm Quang, Thừa Ảnh là Khổng Chu tam kiếm nhưng nó còn có một cái tên khác khó người biết được là Ân thiên tử tam kiếm. Là bội kiếm của thiên tử nhà Thương sau khi Vũ vương diệt Trụ thì 3 thanh kiếm này thất lạc.

Mãi cho đến Khổng Chu người nước Vệ tìm thấy sau đó dâng tặng cho vua Chu từ đó mới có cái tên Khổng Chu tam kiếm, cả ba thanh đều là vô hình chi kiếm nhìn mà không thấy chạm mà không biết, xuyên qua vật thật mà không cách nào phát giác.

Tương truyền Khổng Chu khi đạt được ba thanh kiếm này ở một cái sáng sớm thời gian vì thí nghiệm này đem thần kiếm truyền thuyết, đi vào chỗ ở phụ cận rừng thông bên trong, sắc trời hôn ám giao tế trong nháy mắt, đem Thừa Ảnh kiếm ra khỏi vỏ. 

Đôi tay hợp nắm bên trong là một đoạn chuôi kiếm, chỉ có chuôi kiếm không thấy thân kiếm, nhưng là, ở mặt bắc trên vách tường lại ẩn ẩn đầu hạ một cái mơ hồ bóng kiếm.

Bóng kiếm chỉ tồn một lát, liền theo ban ngày tiến đến mà biến mất, thẳng đến hoàng hôn, sắc trời dần tối, liền ở ban ngày cùng đêm tối đan xen chốc lát, cái kia mơ hồ bóng kiếm lại lại lần nữa hiện ra tới. 

Về phần Hàm Quang là sắc trời ban ngày hắn đem chuôi kiếm khai mở chỉ có dưới ánh sáng mới để lộ thân kiếm của mình, còn lại chỉ thấy được chuôi kiếm ngọc xanh mà thôi.

Xem nó không nhìn thấy, dùng nó không cảm thấy nó tồn tại. Nó chạm được vật thể, ngươi hoàn toàn không cảm giác được vật thể có thật thể, nó từ trong cơ thể đi qua cũng không có cảm giác, tại u ám chổ hoàn toàn không nhìn thấy thân kiếm.

Tiêu Luyện đồng dạng là một thanh vô hình chi kiếm, ban ngày có thể nhìn thấy nó bóng dáng nhưng không thấy được ánh sáng, ban đêm có thể nhìn thấy nó ánh sáng, nhưng không nhìn thấy nó hình dáng. 

Nó chạm được thân thể, rắc rắc một chút liền đi qua, vừa qua bỏ tới lại đóng lại, mặc dù có thể cảm giác được đau đớn, nhưng trên lưỡi kiếm lại không có dính vào một vệt máu.

Tiêu Luyện, Hàm Quang, Thừa Ảnh người thường chỉ biết nó là Khổng Chu tam kiếm, rất khó người có thể biết được ba chuôi kiếm này còn có một cái tên khác là Ân thiên tử tam kiếm, ba chuôi kiếm này không phải được đúc tạo ở thời Chu mà còn xa xôi hơn niên đại.

Khi xưa Hạ Kiệt vô đạo, Thương Thang diệt Kiệt, đánh tới hạ triều đô thành, thế nhưng cái này Hạ Kiệt trong tay có Hổ Dực, Long Nha, Khuyển Thần tam đại tà kiếm, ngăn trở Thương Thang đại quân, vì phá cái này tà kiếm, Thương Thang tìm được thượng cổ thánh kiếm Hiên Viên kiếm, kích phá cái này tam đại tà kiếm.

Thương Thang đem cái này tam đại tà kiếm mảnh nhỏ hỗn hợp thượng cổ các loại kim loại loại bỏ tà khí đúc thành ba chuôi kiếm, sau này đến đời Trụ Vương bị Chu Vũ Vương diệt đi, ba chuôi kiếm này cũng mất tích bí ẩn. Sau này Khổng Chu đạt được đem dâng lên cho Chu thiên tử. 

Lử Bất Vi cũng vì ba thanh kiếm này một trong mà phát binh diệt Đông Chu, sau này ba thanh kiếm cũng không rời vao tay hắn Hàm Quang sau khi Vô Danh chết thì do Nhan Lộ chấp chưởng, hai thanh còn lại biết tịch mất tăm trên giang hồ. 

Hiện giờ cũng đả rơi vào tay của Thiên An khi tên thái giám mang theo hai chuôi trường kiêm đi ra, thon dài thân kiếm giống như là mỹ nữ vòng eo, lập loè hàn mang lại làm ngươi không cảm giác được sát khí. 

Phóng tầm mắt mà xem, hoàn toàn là kiếm mỹ lệ, ưu nhã tinh xảo có chăng một thanh màu vàng chạm trỗ hoa văn tinh xảo trên đó khắc còn một thanh màu đen đồng dạng, tại chuôi kiếm đều khắc lên văn tự Chu cổ xưa.

" Khó trách rất nhiều người không phát hiện được bí mật của nó" Thiên An hai tay cầm lên hai chuôi trường kiếm trầm trọng sức nặng gần hơn 30 kg hơn gấp mấy lần chuôi kiếm bình thường, hơn nữa thân kiếm lại không có sắc bén mà tương đối cùn.

Hai thanh kiếm này căn bản là không phải giết người vũ khí sắc bén, mũi kiếm lẫn lưỡi kiếm đều không khai phong giết người mà nói không thành, lại thêm nặng nề khó mà kiếm khách nào có thể thích nghi được.

Song dưới đôi mắt thần thánh hắn mang lại có thể nhìn được rất nhiều thứ mà người thường không thấy, tuy đôi mắt bá đạo này hắn vẫn chưa sử dụng quyền uy tuyệt đối có thể diệt thế hay cứu thế nhưng bí mật của đôi thanh kiếm này hắn vẫn nhìn ra được.

" Cheng" hai tiếng lanh lảnh kiếm reo vang lên tại chuôi kiếm trầm trọng không khai phong thân kiếm hóa ra lại là võ kiếm.

Thân kiếm thật sự là ở bên trong nó, trong ánh mắt của Thiên An chỉ thấy rõ được một vầng ánh sáng từ Tiêu Luyện phát ra mà thôi về phần Thừa Ảnh chỉ là một chuôi kiếm, chỉ khi nào sắc trời hôn ám đan xen mới thấy được hình dạng.+ "

-------oOo-------

Chương 93:

Chương 093 : Hắc bạch Huyền Tiễn, chém người như đay (#93)

Người đăng: anpromalong6

Hai ngày sau, Đông Chu biên cảnh, Tần quốc doanh trướng.

Soái trướng bên trong Lữ Bất Vi chong đèn xem quyển trục bằng thẻ tre, đối với thanh âm huyên náo bên ngoài hoàn toàn không để ý đến. Trong soái trướng đả có không ít vật dụng bị phá nát, thậm chí cửa vào rèm vải bị một chất dịch màu đen ăn mòn.

Còn cả hai tên thân vệ quân sỉ yết hầu phun ra máu tươi, mất mạng tại chổ huyết tanh nồng tràn ngập trong không gian. Lữ Bất Vi không một cái nhíu mày, vẫn một bộ xem lấy quyển trục trên văn tự.

Bên ngoài quân sỉ nước Tần trọng điểm vây quanh một nhóm người, chỉ vây không công là vì còn một thân ảnh nam tử tay cầm hai thanh một đen một trắng kiếm đao, cùng bảy người giao chiến.

Hoa lửa tóe lên không ngừng, tiếng binh khí va chạm không dứt, chỉ thấy chỉ một mình thân ảnh nam tử kia trên tay song kiếm lại có thể chặn đánh bảy người hợp kích. Không một chút rơi vào hạ phong, thậm chí còn giết ngược ba người.

Xung quanh soái trướng có rất nhiều binh sĩ la liệt chết đi, để ý kỹ đám người này xương cốt yết hầu dưỡng như bị một thứ gì vừa nhỏ vừa mảnh lại sắc bén mạnh mẻ siết chặt mà chết vậy. Đáp án liền hiển lộ ra không trung, khi một thân ảnh nử tử dáng người thon thả từ mười đầu ngón tay lại có các sợi chỉ trong suốt.

Theo tay nàng khẻ động, vô số sợi chỉ vô hình bủa vây khắp nơi công kích lấy thân ảnh nam tử kiếm khách kia. Cùng với ba đồng bạn của mình hợp sức chống cự với kiếm khí kinh hồng, song thực lực đối phương quá mức mạnh mẻ, hoàn toàn không phải bọn họ một đẳng cấp.

Các sợi tơ vô hình kia đều bị hai thanh sắc bén kiếm kia cắt đứt, quanh người hắn bạo liệt ra luồng khí đen, sát khí bức người. Song kiếm trên tay chặt mạnh xuống một thanh trường kiếm kỳ quái như lưỡi câu, trong nháy mắt vô số kiếm khí bạo phát đem tên thân ảnh nam tử to con kia chấn văng xuống đất, kiếm khí nhập thể trực tiếp chết.

“ Hắc bạch Huyền Tiễn” Cách xa soái trướng cả người khoác lên Tần quân giáp, trông chả khác gì một tên Tần quân nhìn chiến đấu đặc sắc kia lầm bẩm lên.

Nam tử kiếm khách kia Thiên An nhận ra chính là La Võng chữ Thiên cao thủ khác, so với Kinh Nghê thực lực mạnh mẻ vô cùng. Hắn từng xem qua Thiên Anh Cửu Ca biết được tên này mạnh một cách kinh khủng, cho dù Quỷ Cốc Tung Hoành hai người liên thủ cũng xém chết dưới kiếm của hắn.

Từ Đông Chu Công Cơ Kiệt, Thiên An đả biết được cái kế hoạch điên rồ của Đông Chu công sai phái một nhóm sát thủ đi đến thích sát Lử Bất Vi. Là Đông Chu thích khách đoàn do hắn chiêu mộ, Thiên An khi biết cũng chẳng để tâm gì nhiều, nhưng khi nổi hứng dò hỏi, thì hắn liền thay đổi ý định. Khi một cái tên mà hắn nghe được, trong đám sát thủ có một cái tên- Độc Chí.

Ám sát tướng địch trong giữa 10 vạn đại quân dể như vậy sao, chưa kể Lử Bất Vi có thể sai phái một chữ Thiên khác đến Đông Chu tìm lấy Hàm Quang, hắn bên người sẻ thiếu La Võng sát thủ đi theo bảo vệ, cơ hồ thất bại mười phần.

Đồng thời cũng đả hiểu vì sao Độc Chí sau này lại gia nhập vào La Võng trở thành Sát tự sát thủ Hắc Quả Phụ.Nàng chính là nhận lệnh tập sát Lử Bất Vi nhưng không thành khi bên cạnh hắn đi theo chính là chữ Thiên nhị đẳng Huyền Tiễn, nhiệm vụ thất bại song đối phương không có giết nàng mà lưu lại nàng một mạng. 

Khi nhìn trúng năng lực của nàng, có thể điều khiển các sợi tơ vô hình chém người như đay kết thành một trận kiếm trận vô hình, mà Độc Chí cũng đem lòng nảy sinh tình cảm trở thành thuộc hạ dưới trướng trở thành Sát tự tam đẳng của La Võng, sau này là bị Ly Vũ, Bích tướng quân dưới trướng Yểm Nhật giết. 

Ở La Võng trong tổ chức thì Huyền Tuyễn là một cái đặc thù tồn tại, cũng không phải nói thực lực của hắn, mà là nói thân phận của hắn, hắn tuy rằng cùng những Thiên tự sát thủ khác giống nhau lấy kiếm làm tên, nhưng mặc kệ là Yểm Nhật hay Kinh Nghê khi chấp hành nhiệm vụ đều là che mặt chưa từng bại lộ quá chân thật khuôn mặt cùng thân phận, nhưng hắn lại chưa từng bao giờ che đậy dung mạo của mình cả.

Hắn trước khi gia nhập La Võng đã là danh động giang hồ kiếm khách, gia nhập sau nhận lấy hắc bạch Huyền Tiễn thi hành nhiệm vụ không cần thiết phải che mặt. Mà xem qua Thiên Anh Cửu Ca anime Thiên An biết rõ Huyền Tiễn giết người không chớp mắt là tên sát thủ giết chóc nhiều nhất, hung khí lợi hại nhất của La Võng.

Là vì hắn từng có một đoạn kinh lịch quá khứ để hắn không cách nào quên được, hết thảy chính từ cha vợ của hắn Ngụy Đại Tư Không – Ngụy Dung lợi dụng một nhược điểm mà một sát thủ lảnh khốc vô tình không nên phát sinh, hắn lại nảy sinh tình cảm với Ngụy Tiêm Tiêm ái nử của Ngụy Dung.

Chữ thiên cấp sát thủ, liền giống như lưới chung cực vũ khí, ở trong tình huống bình thường, đều là sẽ không dễ dàng vận dụng. Tần phạt Ngụy không chỉ có phái đại quân công kính mà còn sai phái La Võng sát thủ tiểu trừ quan viên nước Ngụy, Huyền Tiễn được phái đến thích sát quan viên triều đình.

Trong một lần nhiệm vụ hắn thụ thương sinh mạng lâm vào hiểm cảnh, cứ tưởng mất mạng song Ngụy Tiêm Tiêm đả cứu hắn , từ đó nảy sinh tình cảm thậm chí hai người còn có cốt nhục của nhau. 

Huyền Tiễn là một tay giết người đỉnh cấp, Thiên tự sát thủ nhất đẳng trong La Võng, sự xuất hiện của hắn để cho Ngụy Dung chú ý.

Ngấm ngầm để cho con gái mình cùng hắn qua lại, rồi từ đó lấy cái gọi là “ nợ hắn” khi Tiêm Tiêm ra tay cứu giúp nhặt về sinh mạng, giúp hắn diệt trừ tất cả những quan viên không có ý định chiến đấu với quân Tần, mượn tay Huyền Tiễn sát hại hết thảy thế lực chống đối, thậm chí cả đại tướng quân Ngụy Vô Thương môn chủ của Phệ Giáp Môn cũng bị Huyền Tiễn sát hại, đều do hắn đạo diễn cả.

Mục đích chính là chưởng khống triều đình lẫn quân lực, khi mà Tần hổ lang phái quân đánh Ngụy, hắn mượn tay Huyễn Tiễn diệt trừ đi những tên chống đối đổ tội cho nước Tần khi liệt tất cả trọng thần cốt cán trong triều cho La Võng ám sát, hoàn mỹ vô khuyết khong ai nghi ngờ được. 

Lại thêm đại tướng quân nước Ngụy bấy giờ thống lĩnh Ngụy Võ Tốt đại quân giao chiến với 10 vạn quân Tần ở Dương Bình, ép đại quân rút lui trăm dặm tuy thắng lợi nhưng đổi lại là thắng thảm mà Ngụy Vô Thương thân thụ tổn thương rồi bị Huyền Tiễn hạ sát.

Cuối cùng Ngụy Dung lại thiết kế bẫy rập để cho Huyền Tiễn đi vào, phong tỏa bốn phía còn mời cả đệ nhất dũng sỉ nước Ngụy Thiên Phu Trưởng Ngụy Võ Tốt đại đệ tử của Phi Giáp Môn- Điền Khánh đến báo thù cho sư phụ mình, còn vô sỉ hơn là đem con gái mình ép buộc Huyền Tiễn không sử dụng binh khí.

Huyền Tiễn không có vũ khí chỉ là cá nằm trên thớt khi đại môn bị đóng bốn phía trường thành cao lại có binh lính trọng điểm cung tên nhắm xuống, lại có Điển Khánh ngạnh giáp công đao thương bình thường khó thủng lại thiên sinh thần lực, chết là kết cục.

Lợi dụng Huyền Tiễn triệt hạ đối thủ chưởng khống quyền lực, đến khi lợi dụng xong lại đem hắn giết không một ai nghi ngờ lại đổi được công lao lớn. 

Nhưng mà hắn không ngờ chính con gái mình nhân lúc hắn bất ngờ đoạt thấy thanh Tiễn kiếm ném xuống cho nam nhân mình, còn cả từ trên thành nhảy xuống cùng chung hắn sinh tử. 

Cuối cùng Ngụy Dung nhẫn tâm hạ thủ muốn giết luôn con gái mình cùng Huyền Tiễn, kết quả lại không để cho hắn mong đợi Huyền Tiễn lại chạy thoát.

Vì Tiêm Tiêm Huyễn Tiễn đem hắc kiếm vứt xuống lòng sông chỉ dùng một thanh bạch kiếm nguỵen vì nàng thủ hộ, nhưng cuối cùng lại đẩy nàng vào chổ chết. 

Mà thanh Tiễn cũng vở nát khi muốn thoát khỏi bẫy rập phá thành rời đi, hắn dùng chính thanh kiếm này chặn lại cơ quan, trơ mắt nhìn thê tử mình thay mình chịu một phủ hạ xuống của Điển Khánh thay hắn chịu chết.

Mang theo ái thê của mình nhảy xuống dòng sông tự vẫn có điều hắn lại không chết, thanh hắc kiếm giết chóc từ bên dưới dòng sông lần nữa trồi lên, bạch kiếm đả hủy chỉ còn hắc kiếm, hắn muốn giết chết Ngụy Dung báo thù cho thê tử mình.

Ngụy Gia Trang nhốm đầy máu, mỗi ngày đều một người chết nhưng số trời lại không để cho Huyền Tiễn như ý. 

Khi Cái Nhiếp và Vệ Trang phụng sư mệnh xuống Ngụy Gia Trang hoàn thành khảo hạch mà Quỷ Cốc Tử đưa ra, tham dự vào cuộc báo thù của Huyền Tiễn. 
Mà Ngụy Dung tên này cũng không vừa cấu kết với La Võng mời một Thiên Tự sát thủ khác- Yểm Nhật đến, khi cái giá mà hắn đưa ra đủ lớn để cho La Võng động tâm, chỉ cần hắn chưởng khống binh quyền khi đó có hắn bên trong nội ứng ngoại hợp Ngụy quốc chính là về tay cường Tần.

La Võng trải rộng thất quốc, thế lực khổng lồ nhưng Thiên cấp sát thủ cũng không phải là cải trắng, đếm trên đầu ngón tay. 

Ngoài Huyền Tiễn ra còn có 7 tên thiên tự khác đặc biệc lại đồng dạng giống như hắn sử dụng Việt Vương Kiếm, Lục Kiếm Nô cùng với Kinh Nghê Yểm Nhật, mỗi một Thiên Tự sát thủ thực lực đều vượt xa Tung Hoành cả, đều là kiếm khách hảo thủ lừng danh trên giang hồ rồi bị mời chào vào La Võng.

Luận thực lực Cái Nhiếp và Vệ Trang đều không phải là Huyền Tiễn đối thủ, thậm chí hắn còn xém giết chết đối phương. 

Nhưng tung hoành hợp nhất lại là một chuyện khác, một ngang một dọc công thủ hoàn mỹ uy lực vượt trội đem Huyền Tiễn đánh bại, mà thật ra nếu không phải La Võng muốn xuất thủ Cái Nhiếp Vệ Trang hai người cũng đừng hòng rời đi. 

Khi mà còn một Yểm Nhật đến ngăn chặn Huyền Tiễn không cho hắn giết Ngụy Dung mang theo ba cấp Sát nhất đẳng là Ly Vũ, và Bích tướng quân cùng Tốn Phong. 

Huyền Tiễn chết lại sống dậy đều là do dưới trướng của Huyền Tiễn nhất đẳng cấp Sát- Càn Sát làm ra, La Võng không muốn để cho cổ máy giết người này chết đi, thanh bạch kiếm Tiễn cũng được đúc lại.

Mà Càn Sát có một bí thuật chính là có thể đem linh hồn những người chết hảo thủ hấp thu trở thành những cái bóng, nhưng lại không nhớ ra được ký ức lẫn mình đả chết. 

Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ hắn không khống chế được Huyền Tiễn, lợi dùng Huyền Tiễn giết chết Thành Kiều thông qua thanh bạch kiếm để cho Huyền Tiễn nhớ lại mình đả bị Cái Nhiếp và Vệ Trang liên thủ đánh bại.

Mà Càn Sát cũng chính bị Huyền Tiễn giết chết, bạch kiếm xuyên thủng lồng ngực nương nhờ năng lực của thanh Tiễn kiếm trấn hồn.

Huyền Tiễn vốn đả chết lại bị Càn Sát thông qua thủ đoạn sống lại, cuối cùng nhờ có đặc thù năng lực của Tiễn kiếm không chỉ thoát khỏi trói buộc của Càn Sát còn chưởng khống luôn Bát Linh Lung. 

Từng hình ảnh quen thuộc lại đổ về trong đại não Thiên An, mạo hiểm đến nơi này chính là hắn cũng nhìn trúng năng lực của Độc Chí, lẫn đánh quan hệ với Huyền Tiễn. Bây giờ hắn thế lực đơn bạc, nhân thủ lại thiếu sức một người có thể làm được bao nhiêu chứ.

Có lẻ bây giờ Huyền Tiễn hắn không thu phục được, nhưng sau này nếu không khác gì với quỹ tích cốt truyện mà hắn biết. Thì Huyền Tiễn sẻ nảy sinh tình cảm với con gái của Đại Tư Không nước Ngụy, một lòng báo thù khi đó hắn đến thu phục không phải là tốt hơn sao? Còn nữa còn có một chữ Thiên nhất đẳng khác cũng đang chờ hắn thu phục đây.+ "

-------oOo-------

Chương 94:

Chương 094 : Vô tình ti (#94)

Người đăng: anpromalong6

Sát thủ không nên có tình cảm, nhưng một khi đả nảy sinh Thiên An nhất định phải lợi dụng tốt mà lôi kéo. Độc Chí cũng vậy, Huyền Tiễn cũng vậy mà Kinh Nghê đồng dạng như vậy, mấy người này đều là nhất mực hảo thủ cả.

Thực lực của hắn trong mấy năm qua đả tiến bộ thần tốc, từ tam lưu cao thủ đả nhảy lên tuyệt đỉnh nhất trọng cao thủ. 

Tiến bộ thần tốc như vậy là nhờ không ngừng khổ luyện trong phòng trọng lực, lấy trọng lực áp chế cơ thể, có tiên đậu phục hồi thể lực, hắn chỉ việc không ngừng bức phá tiềm năng giới hạn trong cơ thể mình là được.

Có điều đứng trước chữ Thiên cao thủ, có tu vị tuyệt thế cao thủ như Huyền Tiễn mà nói Thiên An còn cách xa rất nhiều. Tuy cách biệc nhưng Huyền Tiễn muốn giết chết hắn, cơ hồ nằm mơ, thậm chí nếu có thể hắn còn giết ngược lại được.

Lúc này Đông Chu Thích Khách Đoàn đả đoàn diệt, tuy nhiên Huyền Tiễn trên người cũng thu lấy một thân thương thế. 

Nhìn đối phương đem tay lau đi máu tươi, cầm hai thanh trắng đen từng bước đi đến gần Độc Chí, đang nằm dày trên mặt đất đôi mắt mê man chờ đợi tử vong.

“ Ồ” Huyền Tiễn từng bước lại gần khóe môi nhích lên độ cong, nhìn một thân ảnh trong quân lính nhảy nhanh đến, con mắt ánh lên tinh quang khi thấy được hai chuôi kiếm rất đặc biệc.

Vốn một bộ khó mà lay động Lữ Bất Vi cũng thu hồi trẻ tre quyển trục, con mắt lóe lên quang mang nhìn về Tần quân cầm trên tay hai chuôi kiếm kia : “ Vồ hình chi kiếm”

“ Keng keng keng keng keng keng” 

Liên miên không dứt thanh âm vang lên, hoa lửa không ngừng nảy sinh khi Thiên An cùng Huyền Tiễn va chạm với nhau, công qua thủ lại để lại vô số kiếm quang.

“ Nhìn mà không thấy, chạm mà không biết, uy lực vô biên” Huyền Tiễn lẩm bẩm nhìn trên người mình y phục bị cắt đứt, tuy hắn chưa từng thấy hai chuôi kiếm kia nhưng tin tức thì vẫn biết.

Huyền Tiễn nội lực bành trướng, cả người xung quanh bao phủ lấy màu đen lẫn đỏ hồng chi khí, tràn đầy sát phạt uốn lượn quanh người. 

Tên mới xuất hiện này để cho hắn hưng phấn, là một tên mạnh mẽ. Chỉ giao thủ vài lần hắn liền cảm nhận được đối phương khổng lồ khí lực.

Mỗi một kiếm chặt xuống làm cho khí huyết hắn nhộn nhạo, nếu không có nội lực sung túc chỉ e rơi vào hạ phong. Hơn nữa trên tay đối phương hai thanh vũ khí kia trong đêm chiếm lấy ưu thế.

“ Uỳnh”

Hai thân ảnh lần nữa va chạm với nhau, bốn thanh kiếm va chạm hoa lửa bắn ra không ngừng, khí tràng cuộn cuộn kéo lên, kiếm khí điên cuồng bành trướng đem mọi thứ xung quanh lọt vào nơi giao đấu của hai người cắt đứt, khiến cho một số tên Tần quân gần đó phải lùi ra sau.

“ Hai thanh kiếm kia hẳn là Tiêu Luyện, Thừa Ảnh trong truyền thuyết” Lữ Bất Vi nhìn cuộc đọ sức của hai kiếm thủ thầm hô, không một chút lo lắng nào.

Thực lực của Huyền Tiễn hắn biết lấy chưa kể nơi này còn là quân doanh của hắn đây, cho dù Huyền Tiễn có bại đi nữa đối phương có thể chạy ra khỏi 10 vạn quân doanh sao?

“ Đả ngươi đả tự mình đem đến, lảo phu vui lòng nhận” Lữ Bất Vi bồi them, hắn cất binh tiến đánh Đông Chu trước là muốn lấy quân công nâng cao vị thế của mình trong triều.

So với Thái Trạch hữu Tướng quốc thì hắn sinh sau đẻ muộn, một tay phò tá trợ Doanh Dị Nhân cũng tức là Trang Tương vương bây giờ lên ngôi mà Tần vương cũng cảm kích công lao của hắn, chỉ có quân công mới giúp hắn địa vị vững chắc hơn.

Mà nhỏ yếu Đông Chu chính là nơi dể ức hiếp nhất, diệt Đông Chu có quân công lại thu về ba thanh kiếm báu. 

Kết quả này Lử Bất Vi nguyện ý, dù sao thời đại này là thời đại của kiếm, bất cứ người nào, càng là có thân phận người đều có cho mình quý giá danh kiếm, tôn thêm thân phận bản thân.

Mà Khổng Chu tam kiếm là thứ mà Lữ Bất Vi nhắm đến, xem đó là bội kiếm cho mình.

Nhìn đối phương lùi lại phía sau Độc Chí, Huyền Tiễn lên tiếng : “ ngươi chạy không thoát” lời dứt kéo lê hai chuôi kiếm của mình để lại hoa lửa trên mặt đất.

Độc Chí đôi mắt kinh ngạc nhìn về Tần quân này, nàng đương nhiên biết đối phương không phải là đồng bạn của mình. Trong lòng cũng kinh ngạc, khi lâm vào hiểm cảnh lại có người cứu một sát thủ như nàng đây.

“ Ngươi là ai?” Độc Chí dò hỏi 

“ Người cứu nàng” Thiên An cười nói, cắm lấy Tiêu Luyện xuống đất tay luồn vào hông mình lấy ra một vật hình cầu : “ xem đây”

Lời vừa dứt ném mạnh vật hình cầu về trước, hướng về Huyền Tiễn nâng lên hai thanh trường kiếm thẳng về mình mà đến, Kiếm khí cường liệt từ hắn bạo phát mà ra.

“ Ầm”

Vang dội thanh âm như sấm rền bạo tạc nổ ra, kèm theo ngay sau đó một cơn bụi mù trắng xóa che đi hết thảy tầm mắt lan tỏa. 

Thậm chí còn thổi tung đi vô số kiến trúc vụn vở gần đó. Đợi đến khi một cơn gió thổi qua bụi mù không còn, nơi mà Thiên An đứng đả không thấy nhân ảnh đâu.

Cả Độc Chí cũng không thấy, chỉ có Huyền Tiễn sắc mặt ngưng trọng trên tay hai thanh kiếm tỏa ra khí tức lăng lệ sát phạt. Tung người nhảy lên nóc lếu gần đó, mấy nhịp hô hấp liền đả thấy xuất hiện trên một lầu tháp canh chừng, quan sát xung quanh.

Lử Bất Vi gương mặt đanh lại, cất bước đi ra khỏi soái trướng, quát lớn : “lập tức truy tìm, lục soát toàn doanh, cho bản tướng tìm ra kẻ đó”

“ Vâng” Đám quân sĩ lập tức hô lớn vâng lệnh.

Có điều mặc cho Huyền Tiễn và Lữ Bất Vi tìm kiếm thế nào đều không tìm được Thiên An, hắn đả sớm mang theo Độc Chí lẫn vào nội thiên địa của mình mà rời đi. Chỉ có người cảm ứng được không gian lực lượng mới có thể xác định được nội thiên địa chổ.

Mà cho dù có tìm được cũng làm được gì, khi Thiên An một mực đóng cổng nội thiên địa không ra. Muốn tìm tìm đến cuối đời cũng không thấy được thân ảnh của Thiên An ở đâu cả.

Mục đích của hắn là Độc Chí chứ không phải là ham chiến, hơn nữa hắn còn chưa muốn bại lộ hành tung của mình. Có chakra bao trùm lên người, dịch dung cơ thể thành một người khác, che dấu đi ngoại hình bắt mắt hắn không sợ người khác nhận ra. Dù sao việc hắn đến Đông Chu, càng bí mật càng tốt.

Nhất là Âm Dương Gia hư hư thực thực Đông Hoàng Thái Nhất đối với Thương Long Thất Túc vẫn mưu đồ từ lâu đây. 

Tuy hắn không sợ nhưng không có nghĩa là Đại Việt, hay người thân bên cạnh không sợ. Dù sao bây giờ Đại Việt cái cần nhất chính là thời gian lớn mạnh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nội thiên địa bên trong.

Độc Chí đồng tử khiếp sợ khi cảm nhận được không khí nơi này so với bên ngoài khiến cho người thanh thần khí sảng, đáng nói là nơi này hoàn toàn là một phương thiên địa khác, nàng chỉ nhớ được trắng xóa vụ khí một tiếng đinh tai vang lên, không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Đến khi mở mắt ra đả thấy một nơi hoàn toàn khác biệc, không còn ở quân Tần doanh trướng bên trong. 

Đặc biệc trăm dặm xung quanh quân Tần đại doanh địa hình hoàn toàn không có cảnh vật nào giống như nơi này, toàn một mảnh xanh rì cây đậu cùng lục bích hạt đậu thỉnh thoảng lại thấy rất nhiều trân dược, thấp thoáng lại thấy chim chóc hai động vật ăn cỏ bay nhảy trong này.

Ánh mắt hồ nghi tò mò nhìn về thân ảnh Tần quân không xa mình, đang cởi lấy áo giáp ra, cả người sửng sờ khi nàng không ngờ được đối phương còn rất trẻ, là một tuấn tú thiếu niên lang, gò má thoáng đỏ lên khi thấy được cơ ngực săn chắc của đối phương hiển lộ ra.

Nàng mặc dù là sát thủ giết người không gê tay, song chung quy cũng là nữ nhân đây, có điều dị dạng cảm xúc nhanh chóng bị trấn áp xuống, đôi mắt thông qua tấm mặt nạ quan sát lấy tuấn lãng thiếu niên này.

“ Ngươi là ai? Vì sao cứu ta? Còn đây là nơi nào?”

Thiên An nghe thanh âm nử tữ, liền xoay người đem một bộ áo da thú khoác lên người, đi đến gần nàng, một bộ áo da như nhuyễn giáp bó sát cơ thể, từng đường cong mềm mại hiện rõ ra, cả người nằm dài trên mảnh cỏ xanh rì, ở các đầu ngón tay lại thấy vươn vấn những sợi tơ trong suốt.

“ Nếu ta nói nhìn trúng nàng đây” Thiên An tay vươn ra hái lấy một hạt đậu, đi đến gần Độc Chí bên dưới rồi đem hạt đậu cho nàng.

Độc Chí đôi mắt thoáng qua tinh quang nhìn thiếu niên tuấn lãng phía trước, nhìn hạt đậu lục bích trên tay đối phương đem đến miệng mình. Cũng không có kháng cự há ra ăn lấy, dù sao đối phương cũng đả cứu mình, nếu hắn thật muốn giết đả không phí công như vậy.

“ Ah” Độc Chí con mắt mở lớn, khẻ kinh hô một tiếng, khi mà phục dụng hạt đậu vào người, thương thế trong người lại biến mất nhanh chóng, toàn bộ nội lực đả mất đều trở về, cơ thể sung mãn như ở toàn thịnh thời kỳ.

Cho dù là đan dược trị thương đi nữa cũng không có nghịch thiên như vậy, bàn tay khẻ động từ đầu các ngón tay vô hình sợi tơ tản phát khắp nơi, kết thành một tấm lưới vô hình vây nhốt nam tử này lại.

Thiên An không một chút lo sợ, đem tay đụng lấy trước người trong suốt sợi tơ như tơ nhện một dạng, nhỏ bé lại như sợi thép một dạng cực kỳ bền chắt : “ Đây hẳn là Vô Tình Ti, chém người như đay, ta dù sao cũng mạo hiểm quân doanh, một chuyến anh hùng cứu mỹ nhân, nàng thật nở xuống tay sao?”

Độc Chí nhìn thiếu niên ngả ngớn phía trước, đem kiếm trận thu hồi, thân ảnh uyển chuyển đi đến gần, các ngón tay vẻ lên tấm lưng săn chắc : “ thật đúng là không nở xuống tay, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thật có ý tứ”

Nàng không có xuống tay, bởi vì đối phương có thể từ vạn quân bên trong đem nàng thoát khỏi Huyền Tiễn đi đến thần bí nơi này. Thực lực trên cả nàng, kết kiếm trận vừa rồi là muốn xem thử nơi này ngoài đối phương ra còn ai nữa không? Thuận tiện dò xét thực lực đối phương, lẫn tính cách.

Độc Chí đồng tử co rút, cả người chết trân khi cái mũ che được cởi ra, đồng thời đôi mắt nhắm nghiền kia cũng hé mở. Một đôi đồng tử yêu dị, mái tóc xanh rực như hỏa diễm bốc cháy kia, nàng tuy chưa gặp nhưng trên giang hồ đả nghe đến người này. Vạn lần không ngờ người cứu nàng lại chính là vị quân vương khó được kia

Đến Đông Chu hắn chính là thu nạp thế lực cho mình, ai bảo hắn biết trước cốt truyện đây, cầm đèn đi trước ô tô đây. Kinh Nghê là chữ Thiên sát thủ, nhưng Vô danh thực lực còn trên cơ hơn. Chưa kể Độc Chí vô hình kiếm trận cũng có một tay lợi hại, đi một chuyến hắn cũng không muốn tay trắng mà về được. Chỉ còn chờ đợi Kinh Nghê hiện thân nữa là có thể lên đường trở về, vơ vét mọi thứ có giá trị trước khi Tần quân đến.+ "

-------oOo-------

Chương 95:

Chương 095 : Lấy mạng đổi mạng (#95)

Người đăng: anpromalong6

Nơi này là một gò núi thoáng đãng, bên dưới dòng sông uốn lượn chạy dọc chân núi thỉnh thoảng những đầu cá lớn lại nhảy ra bên ngoài mặt nước bơi lội, tiếng chim chóc thỉnh thoảng lại cất lên hót vang.

Khá là trống trải hoang vắng không một bóng người, ấy vậy mà tại nơi này lại xuất hiện ba thân ảnh đang ở nơi này trong sáng sớm khoanh chân tọa thiền, mọc dưới chân rất nhiều hoa cỏ dại xinh đẹp khoe sắc.

" Vù" Đột nhiên một thân ảnh nhanh chóng tiếp cận ba thân ảnh này từ phía sau xuất hiện, một tay chống đất tay còn lại trường kiếm để sau chính là Kinh Nghê của La Võng, suốt một thời gian dài truy tung không ngừng bám theo mục tiêu của mình.

" Hả" Kinh Nghê thoáng chút kinh hô lên khi thấy nguyên bản là hai người chỉ còn lại một thân ảnh, là đứa bé đi theo mục tiêu của nàng.

Đối tượng trong chớp mắt không thấy ở đâu đáng nói hơn khí tức của hắn nàng lại không phát giác được, ánh mắt đảo qua trái phải một hồi đột nhiên một cổ nguy hiểm từ phía sau nàng truyền lại.

Ngay lập tức xoay người Kinh Nghê trường kiếm vung ngang chém đến yết hầu Vô danh đả đứng ở phía sau, nhưng không có đắc thủ đối phương đả kịp lùi bước né đi.

Càng chết người hơn hắn chỉ vung một kiếm nhanh như thiểm điện lực đạo mạnh mẻ chấn lên trường kiếm làm cho cánh tay mình tê rần, “ Keng” một tiếng trường kiếm bị đánh văng ở trên không trung bay lượn, để nàng không thể chống đở đối phương một tay bắt lấy cánh tay nàng thân ảnh nhanh chóng điểm huyệt.

" Rắc" tấm mặt nạ lần nữa bị đứt ra rơi xuống, mà thanh trường kiếm đả sớm cắm xuống mặt đất cách xa nàng.

Vô danh nhìn nữ sát thủ một mực bám theo mình, hắn có chút nghi hoặc lần trước hắn cùng nàng giao thủ, thực lực hai bên cách biệc tin tưởng nàng sâu sắc nhận ra được, liền hỏi: “cô, không sợ chết hay sao?”

Kinh Nghê liền trả lời : “mục tiêu chính là không chết không dừng”

“Chết rồi mới có thể dừng lại sao?” Vô danh dò hỏi, có phần kinh ngạc khi qua cổ tay hắn lại phát hiện trong người nàng đả mang một sinh linh khác.

" Chết" Kinh Nghê ánh mắt dao động lên.

Nàng hiện giờ huyệt đạo bị phong bế sinh mạng đả nằm trên tay đối phương, có lẻ rất nhanh giống như nhiều người bị nàng giết trước đây kết thúc sinh mạng của nàng, với một sát thủ sống trên đầu thương mũi kiếm liếm máu mà sống thì tử vong nàng đả sớm nghỉ đến, rồi một ngày mình cũng bị một người khác tướt đoạt đi.

" Chi bằng nói cô không thể dừng tay được" Vô danh chậm rải bước đi

" Tại sao không giết ta?" Kinh Nghê khó hiểu hỏi, đối phương từ lần trước tha mạng cho nàng bây giờ cũng không trực tiếp giết trong khi bản thân nàng chính là sát thủ phái đến để giết hắn.

Vô danh cất lời : " ta nghe thấy một nhịp tim, vốn cứ tưởng rằng mình ta còn lo cho một sinh mạng khác, nhưng cô cũng vậy. Trong nhịp tim của cô còn một nhịp tim khác, rất yếu đuối nhưng rất đẹp đẽ, thích khách cũng biết yêu sao?"

Kinh Nghê nhất thời không thể giải thích, cơ thể mình dị dạng thế nào lẻ nào nàng không biết được, lẻ ra ngay từ đầu nàng phải đem mầm mống này loại trừ nhưng cuối cùng nàng lại không xuống tay được.

“Ngươi sai rồi, với ta mà nói hắn chỉ là một mục tiêu, để đạt được một mục tiêu có thể bất chấp mọi thủ đoạn”

“ Có lẻ nó sẻ thừa kế vẻ đẹp của cô. Nhưng cô hy vọng nó sẻ kế thừa cả vận mệnh của cô sao? Con đường của thích khách kéo dài vô tận, cho đến điểm cuối là cái chết. Vậy còn nó? Lời dứt Vô danh ngón tay điểm lên giải trừ điểm huyệt

" Câm miệng" Kinh Nghê ánh mắt động dung ngay khi huyệt đạo được giải trừ cổ tay khẻ chuyển hấp lấy trường kiếm của mình, song nàng nhanh Vô danh còn nhanh hơn Hàm Quang lại huy lên một lần nữa đánh rơi trường kiếm.

" Ta thất bại rồi các ngươi giết ta đi" Kinh Nghê cả người nằm dưới cỏ xanh, tức giận nhìn Vô danh phía trước.

Vô danh xoay người nói : " kiếm của ta không giết người mà tim vẫn còn sống"

" Muốn ép ta tự sát sao?" đem tay hất ra bàn tay Vô danh khi một tay vươn ra muốn đem nàng đở lên, quay đầu đi.

Vô danh xoay người, lại nói : " từ khi sinh ra nàng đả được huấn luyện thành người luôn biết chấp hành mệnh lệnh, chưa một lần tranh đấu vì bản thân mình, thậm chí nghĩ còn chưa từng nghỉ tới"

Kinh Nghê ánh mắt không còn tức giận như trước lộ ra buồn bã :" chiến đấu vì bản thân ư?" 

Nàng lâm vào suy nghĩ đúng như những lời đối phương nói, từ khi sinh ra nàng đả được đào tạo thành sát thủ, sống trong môi trường khắc nghiệt nhất chỉ biết mệnh lệnh, biết rõ bên trong tổ chức cường đại như thế nào, ánh mắt quay sang nhìn hắn nói : " ngươi.. không hiểu đâu.. không hiểu đang đối đầu với cái gì?"

Vô danh cười nhạt, lại nói : “ Lấy mệnh đổi mệnh, dùng mệnh của ta, đổi lấy mạng của các ngươi”

“ Vì nó sao?” Kinh Nghê trong lòng rung động nhìn nam hài phía trước đả tọa, thực lực của đối phương nàng biết được, đối phương muốn rời đi nàng làm sao cản được.Bây giờ lại nghe đối phương chấp nhận hy sinh mạng sống thành toàn cho nàng, cũng để cho nàng động dung.

“ Vì nó, vì cả cô và đứa bé. Chiến đấu vì bản thân một lần, không chết không dừng. Cô đồng ý không?” Vô danh dứt lời xoay người đi đến gần Kinh Nghê, nhìn đối phương do dự hiển nhiên hắn biết đối phương trong lòng đả nảy sinh muốn phản kháng vận mệnh của mình.

Hai tay bắt lấy bả vai của nữ tử, rồi đột nhiên hôn lên trán nàng : “ Đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta? Cô đồng ý với ta đi?”

Lúc này Nhan Lộ đả từ đả tọa tỉnh lại mà đi đến, tay nhặt lên tấm mặt nạ quỷ quái của Kinh Nghê đưa đến trước người nàng. Tấm mặt nạ đả bị Hàm Quang chặt đứt đi, đứt lìa.

Nữa tiếng sau, bở biển cạnh.

Kinh Nghê rốt cục nhịn không được dò hỏi nam hài ngồi cạnh mình trên tảng đá : “ phụ thân của cháu tên gì?”

“ Đó là sư phụ của cháu, người không có tên, trước giờ cháu vẫn gọi người là sư phụ” Nhan Lộ chậm rải đáp lời.

“ Kiếm của sư phụ cháu rất đặc biệc” Kinh Nghê nhìn trên tay đứa bé chỉ thấy được một chuôi ngọc kiếm màu xanh, hoàn toàn không thấy rõ được thân kiếm dưới ánh mặt trời.

“ Sư phụ từng nói, kiếm tuy là hung khí, nhưng mỗi thanh kiếm lại khác nhau. Trên thế giới này cũng có những thanh kiếm không có giết người”

“ Kiếm không giết người”

“ Sư phụ từng nói, thế gian này có rất nhiều điều tốt đẹp, đáng để dùng kiếm để bảo hộ” Nhan Lộ nói xong lại nhìn qua bên cạnh nữ tử dò hỏi : “ cô đả nghỉ ra tên cho đứa bé chưa?”

“ Ta chưa từng nghỉ đến điều đó, thậm chí ta còn chẳng biết, nó có nên đến với thế giới này hay không?”

“ Cháu tên là Lộ, cháu vẫn luôn nghĩ cái tên này quá đổi bình thường. Nhưng sư phụ nói đó là một cái tên hay, đời người như một chặng đường dài.Mỗi người lại có một con đường riêng, có người chặng đường đi trên sa mạc, vạn dặm trên đường cảnh quan như một. Có người lại đi qua ngày sáng đêm đen, có thể nhìn ngắm mặt trời mọc và trăng sao.Sư phụ nói tên là chúc phúc tốt đẹp nhất của cha mẹ dành cho con cái”

Vô danh kiếm thủ tình nguyện hy sinh mạng sống của mình, làm một việc mà rất nhiều người không ai dám làm. Hắn tình nguyện chết để đổi lấy ba sinh mạng khác, là đệ tử của hắn Nhan Lộ cùng với mẫu nữ sát thủ.

Đổi lại là người khác ai sẻ nguyện ý hy sinh mạng sống của mình đây, nhất là khi hắn có thực lực có thể giết chết sát thủ truy đuổi. Song với vô danh mà nói, hắn lại hài lòng với kết quả này, một mạng của hắn lại đổi được ba sinh mạng khác như vậy đáng giá. 

Mà cái chết của hắn quả thật tác động rất lớn đến Kinh Nghê, sâu thẳm trong nội tâm cho dù là sát thủ vô tình, từ nhỏ đả được huấn luyện trong môi trường khốc liệt, chỉ biết có nhiệm vụ và giết người. 

Thì nàng vẫn là một nữ nhân, không là một mẫu thân đang mang trong mình hài tử.Bản năng làm mẹ thôi thúc nàng thử phản kháng một lần, không chết không dừng, Vô danh sư phụ đả hy sinh mạng sống để cho nàng hoàn thành nhiệm vụ.

Cách xa hai người vạn dặm.

“ Chi chi chi chi” một tiếng kêu nhỏ vang lên, chỉ thấy môt cái bóng trắng chạy xoẹt qua là một đầu cáo nhỏ từ dưới hồ nước bơi lội nhảy lên bờ hướng về thân ảnh thiếu niên mà đến, chỉ dài tầm một tấc hình thể thon gọn lông trắng như tuyết giờ phút này miệng nó đang ngặm lấy một con cá dưới hồ đang vùng vẩy muốn thoát khỏi hàm răng sắc bén.

“ Chỉ biết ăn, ngươi đúng là đồ vô dụng” Thiên An cười mắng.

Đầu hồ ly nhỏ này chính là sủng thú mà Diễm Linh Cơ nuôi lớn, trong một lần săn bắt lại phát hiện ra đầu hồ ly nhỏ con này rồi đem về làm bạn bên mình, chính nhờ đó mà cuộc sống của Thiên An trở nên bớt nhàm chán, dù sao không biết vô tình hay cố ý mà Diễm Linh Cơ thường thả đầu cáo này đến đầu sủng vật thỏ của Hồ San, khiến cho mỗi ngày đều có chuyện xảy ra cả.

“ Chi chi” cáo trắng bất mãn kêu lên tỏ vẻ kháng nghị, đem con cá lớn chỉ bằng một nửa nó vứt xuống mặt đất, bộ lông xù lên vung vẩy đi nước dính trên đó làm văng tung tóe khắp nơi.

“ Được rồi, cũng nên đi kiếm thêm một ít thức ăn nữa” Thiên An cười nói, cất bước đi lại bờ hồ, trên tay cầm một thanh trúc dài ba cạnh.

Ngay khi đến gần dòng nước chi còn nửa mét phạm vi hai tay hắn đưa lên ngón trỏ và giữa thẳng lên còn các ngón khác co lại. Hai ngón tay phải đặt vào lòng tay trái, tâm thần câu thông điều khiển chakra trong người di chuyển xuống lòng bàn chân, dưới chân hắn các hạt bụi bị thổi đi khi một làn khí được xì ra. 

Rồi sau đó một chân Thiên An đạp lên mặt nước mà đi, gợn song liên tục xuất hiện, đáng nói là cả cơ thể của hắn lại không một chút chìm xuống, mặt nước lại như đất bằng để hắn di chuyển.

“ Phập” trúc thương nhanh chóng xỏ xuyên xuống mặt nước, xuyên thủng một đầu cá máu tươi nhiễm đỏ trong làn nước, theo Thiên An rút lên một đầu cá tầm dài hai tấc vùng vẩy trong không khí.+ "

-------oOo-------


Đăng bởi: